Người dịch: Whistle
Khi khoảng cách gần hơn, mọi người đã có thể nhìn rõ hình dạng của những bóng người đó, có người thậm chí còn không kìm nén được sự kích động.
"Chú Hai?"
"Anh Lương?"
"..."
"Đào Hồng?"
Chu Giáp siết chặt cái chảo trong tay, sắc mặt hơi tái nhợt.
Người đang tiến lại gần đúng là Đào Hồng không sai, nhưng đôi mắt vô hồn, sắc mặt trắng bệch, trên ngực còn có một lỗ thủng, nhìn thế nào cũng không giống người sống.
"Đào Hồng!"
Tô Cường thận trọng bước tới:
"Cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Tuy rằng anh ta có thiện cảm với Đào Hồng, nhưng đối mặt với tình huống kỳ quái này, Tô Cường cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vừa bước tới, Tô Cường vừa chìa cây gậy sắt trong tay ra phía trước.
Cây gậy sắt dài gần hai mét, đối phương còn chưa kịp tới gần đã bị anh ta chặn lại.
"Có gì đó không đúng!" Trình Kỳ kéo hai cô gái ra sau lưng, nhỏ giọng nói:
"Đừng để cô ta lại gần."
Trong rừng không thiếu gậy gộc, trong tay Trình Kỳ cũng đang cầm một cây, lúc này hai tay y nắm chặt, nhìn chằm chằm vào phản ứng của Đào Hồng.
Hai cô gái ôm chặt lấy nhau, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía trước.
"Ừ."
Tô Cường gật đầu, dùng gậy chặn lại:
"Đào Hồng, cô dừng lại trước đã, có nghe thấy tôi nói gì không?"
Đào Hồng xoay cổ, cứng ngắc như một cỗ máy, đôi mắt vô hồn lướt qua mọi người, bất ngờ há miệng ra rồi lao thẳng về phía Tô Cường.
"Khè..."
"Khè..."
Âm thanh kỳ quái từ trong miệng truyền đến, thân thể cô ta cũng lao tới theo.
"Dừng lại!"
Tô Cường hét lớn, đồng thời nghiến răng, không chút do dự đâm cây gậy về phía trước.
Bây giờ không phải là lúc thương hoa tiếc ngọc.
Tô Cường cao hơn Đào Hồng một cái đầu, cây gậy lẽ ra phải đâm trúng ngực cô ta, nhưng cô ta lại đột nhiên nhảy lên, làm cho cây gậy đâm trúng phần bụng.
"Phập!"
Cây gậy sắt không giống như gậy gỗ, không chỉ cứng mà còn rất sắc bén.
Cú đâm mạnh mẽ này, cả hai bên đều dùng sức, cây gậy sắt đâm thẳng vào bụng Đào Hồng, cắm sâu vào trong gần nửa bàn tay, có lẽ đã đâm thủng ruột.
Mặc dù vậy, Tô Cường vẫn không có ý định buông tay, chỉ nghiến răng quát:
"Đào Hồng, mau dừng lại, nếu không..."
"Phập!"
Một tiếng động trầm đục vang lên.
Thì ra là sau khi bị đâm trúng bụng, sắc mặt của Đào Hồng không hề thay đổi, vẫn tiếp tục lao tới, mặc cho cây gậy sắt đâm thủng bụng, ruột gan lòi ra, kéo lê trên mặt đất.
Cô ta liền nhân cơ hội này áp sát Tô Cường.
"Không ổn!"
Sắc mặt Chu Giáp thay đổi, hắn định xông lên thì bỗng nhiên hoa mắt, trước mắt lóe lên một cái, một cái bóng lao thẳng về phía hắn.
"Cái gì vậy?"
Trong lúc hoảng hốt, Chu Giáp theo bản năng vung mạnh cái chảo trong tay.
"Rầm!"
Dưới cú đánh mạnh mẽ, vật thể tấn công lập tức bị đánh bay ra ngoài, lúc này Chu Giáp mới nhìn rõ đó là thứ gì.
Là con quái vật đầu sói nhỏ đã chết kia.
Nó vậy mà vẫn luôn trốn sau lưng Đào Hồng, vì cơ thể nhỏ bé, cộng thêm bóng đêm che khuất, nên mọi người đều không phát hiện ra.
"A!"
Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của Tô Cường vang lên.
Chu Giáp quay đầu lại, sắc mặt liền biến đổi.
Chỉ thấy sau khi áp sát Tô Cường, “Đào Hồng” giang hai tay ra ôm chặt lấy anh ta, há miệng cắn vào phần cổ.
Lực cắn của cô ta cực kỳ đáng sợ, e rằng còn mạnh hơn cả lúc còn sống.
Một miếng thịt lớn trên cổ cùng với cổ áo của Tô Cường đã bị cô ta cắn xé, nuốt chửng, sau đó tiếp tục há miệng cắn tiếp.
"Dừng tay!"
"Mau tách bọn họ ra!"
Chu Giáp và Trình Kỳ vội vàng xông lên, người thì kéo, người thì dùng chảo đánh, cố gắng tách hai người ra.
Cộng thêm việc Tô Cường đang vùng vẫy một cách điên cuồng, cho dù là đại lực sĩ tham gia thế vận hội Olympic đến đây e là cũng phải bị tách ra.
Nhưng Đào Hồng mặc cho Chu Giáp đập nát vai mình, mặc cho Tô Cường trong lúc hoảng loạn móc cả nội tạng ra ngoài, vẫn không ngừng cắn xé.
Lúc này, con quái vật đầu sói nhỏ lại nhân cơ hội gây rối.
"Cút đi!"
Chu Giáp gầm lên, cầm chiếc chảo đầy vết lõm đập loạn xạ.
Nhưng mỗi lần hắn vừa đánh bay con quái vật nhỏ thì nó lại lao tới, cho dù chân tay đã bị gãy lìa cũng không hề ảnh hưởng đến hành động của nó.
Cho đến khi…
"Rầm!"
Dưới một cú đập mạnh mẽ, đầu của con quái vật đầu sói đã bị chiếc chảo đánh nổ tung, máu me bắn tung tóe, cuối cùng nó cũng ngã xuống đất, không còn động đậy nữa.
Đồng thời, một luồng khí yếu ớt chui vào cơ thể Chu Giáp.
"Hửm?"
Chu Giáp sững sờ, lập tức bừng tỉnh:
"Đánh vào đầu!"
Vừa nói, hắn bèn nghiến răng đập mạnh vào đầu Đào Hồng.
Vừa rồi vì sợ làm Tô Cường bị thương, nên hắn vẫn luôn tránh vị trí này.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, khuôn mặt xinh đẹp của Đào Hồng lập tức biến dạng, máu tươi, thịt nát lẫn với răng vỡ bắn tung tóe ra ngoài.
Cú đánh này cuối cùng cũng khiến Đào Hồng buông tay.
Nhưng không phải vì Chu Giáp mạnh, mà vì Tô Cường đã bị gặm đến mức đứt cả cổ họng, hoàn toàn tắt thở.
"A!"
Hai mắt Chu Giáp đỏ ngầu, vung chảo lên đập một cách điên cuồng.
"Chết đi!"
"Chết đi!"
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm..."
Dưới những cú đánh như vũ bão của hắn, chỉ trong chớp mắt, đầu của Đào Hồng đã bị đập nát, óc bắn tung tóe lên chảo, cơ thể cũng ngã xuống đất, một luồng khí khác lại chui vào cơ thể Chu Giáp.
"Mau giúp tôi với!"
"Đánh vào đầu, mau đánh vào đầu nó, đánh chỗ khác vô dụng!"
"A!"
Âm thanh xung quanh khiến Chu Giáp vừa dừng động tác lại lập tức run cả ngươi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy xung quanh hỗn loạn tưng bừng.
Không chỉ có những cái xác chất đống kia biến thành quái vật, mà những người đặt thi thể của người thân đã qua đời ở gần mình chính là những người đầu tiên gặp nguy hiểm.
"..."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Giáp lắc đầu để giữ tỉnh táo, lao về phía một cái xác gần đó rồi đồng thời hét lớn:
"Đánh vào đầu, đập nát đầu mới có thể giết chết bọn chúng!"